Chúng tôi sử dụng cookies để cải thiện trải nghiệm trực tuyến của người dùng. Vui lòng tham khảo chính sách cookie của chúng tôi để tìm hiểu thêm và quyết định lựa chọn.
Chia sẻ từ chị Diệu Thúy và anh Duy Phan,
Phụ huynh của Vĩnh Phúc (Peter), Lớp 13 và Vĩnh Khánh (Tony), Lớp 11
Tony và Peter đã trải qua 5 năm học tại trường với rất nhiều niềm vui và sự thích thú. Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên tôi dắt Peter vào thăm trường, sau khi nghe giới thiệu sơ bộ từ phòng Tuyển sinh gia đình đã được đưa đi tham quan một vòng quanh trường. Khi đi ngang qua phòng thầy Hiệu trưởng, chúng tôi có dừng lại để nghe giới thiệu thì ngay lập tức tôi thấy thầy xuất hiện ở cửa phòng với nụ cười rất tươi đồng thời mời con tôi vào phòng để cùng trò chuyện. Cuộc trò chuyện diễn ra rất gần gũi, thân mật và gần như không có bất cứ một khoảng cách nào giữa thầy và trò cả. Ngay sau đó, thầy đã đích thân dẫn con tôi sang phòng thầy Trưởng khối Trung học để tiếp tục trò chuyện. Sau đó chúng tôi bắt đầu đi thăm các phòng học, phòng thí nghiệm, bể bơi của trường. Con tôi rất thích chơi thể thao nên khi đi qua phòng tập, con chạy thẳng vào trong để xem các anh chị chơi bóng rổ, ngay lập tức có 4 đến 5 anh chị quay qua nhìn và say hello với bé. Tôi bắt đầu nhìn thấy ánh mắt háo hức của con tôi từ lúc ấy. Sau một vòng tham quan, chúng tôi rời trường với dự định sẽ sắp xếp báo lịch làm bài test cho bé sau khi cân nhắc kỹ (vì lúc đó tôi còn lịch thăm 3 trường khác nữa nên chưa thể quyết định ngay được). Khi ra tới sảnh chúng tôi gặp lại thầy hiệu trưởng đang chuẩn bị ra cổng chào tạm biệt học sinh tan học, thầy nhìn chúng tôi và nói “You look very familiar!” Câu nói này có lẽ là tiền định vì chỉ sau đó 2 tháng các con tôi đã chính thức trở thành thành viên của đại gia đình BVIS.
Sau khi rời trường, chúng tôi tiếp tục đi thăm hai trường khác nữa, khi chuẩn bị đi tiếp thì con tôi quay qua nói “Mẹ ơi, con thấy đi thăm trường vậy đủ rồi, con quyết định chọn BVIS vì trong tất cả các trường đi thăm hôm nay ( khoảng 10 trường) chỉ có trường này là thầy Hiệu trưởng ra gặp và nói chuyện trực tiếp với con, chỉ có trường này học sinh say hello với con trong khi rõ ràng con đang mặc đồng phục của trường khác…”
Tôi tôn trọng quyết định của con và đã lên lịch test với phòng tuyển sinh ngay ngày hôm sau.
Những ngày đầu của năm học đầu tiên, các con tôi đều phấn khích và vui vẻ sau giờ học, Peter về nhà rất hay kể chuyện, bạn bè, thầy cô ở trường cho ba mẹ nghe, Tony ít nói hơn nhưng khi được hỏi thì luôn trả lời “ học ở trường ok lắm mẹ”. Vợ chồng tôi cảm thấy rất vui và an tâm. Cho đến một hôm, trước ngày họp phụ huynh Peter có nói với tôi “mẹ ơi, thầy chủ nhiệm mới có vẻ không thích con, con phát biểu gì thầy cũng bảo sai và không ủng hộ con”. Tôi hỏi con và được biết thầy vừa là thầy chủ nhiệm vừa là thầy dạy môn Chemistry (Hóa học).
Hôm sau là ngày họp phụ huynh, chúng tôi đã gặp thầy để lắng nghe đánh giá về tình hình học tập chung cũng như kết quả môn Chemistry của Peter. Sau đó tôi trao đổi với thầy về việc con tôi mới chuyển từ trường công sang BVIS, môn Chemistry chưa được học qua bao giờ nên chủ yếu con tự đọc sách tìm hiểu những phần các bạn học trước đó nên hổng rất nhiều kiến thức và có những điều Peter chỉ hiểu được theo suy nghĩ cá nhân mà thôi. Vì vậy, rất mong thầy hướng dẫn thêm cho bé. Thầy giáo phụ trách gần như ngay lập tức hiểu ra vấn đề của con tôi, chỉ vài ngày sau Peter về và khoe “con bắt đầu học thêm môn Chemistry sau giờ học”. Từ đó tên thầy luôn xuất hiện trong những câu chuyện hàng ngày con tôi kể, và cứ giờ học trống hoặc sau giờ học là con tôi lại đến phòng thầy ngồi học kể cả khi là ngồi ôn môn khác. Môn Chemistry của con tôi tốt lên trông thấy và thầy chủ nhiệm đã trở thành thần tượng trong mắt bạn ấy từ bao giờ. Ngày biết tin thầy chuyển đi và không còn dạy ở trường nữa Peter rất buồn và lưu luyến. Bạn ấy dành đến 3 ngày để nghĩ xem sẽ tặng quà gì cho thầy, viết postcard cho thầy thế nào. Đến ngày chia tay thầy, Peter đã mua một hộp bánh mang vào trường, bạn ấy nói “con nghĩ bánh là món quà ngọt ngào nhất dành cho thầy, còn postcard thì con chưa biết viết gì vì có rất nhiều điều để cảm ơn thầy, nhờ có thầy mà môn Hóa của con mới được như ngày hôm nay. Không phải riêng con mà cả lớp con đều biết ơn thầy và đều không muốn chia tay thầy”.
Con trai thứ hai của tôi là Tony thì tính lại trái ngược hẳn so với anh trai, bé trầm tính, ít nói, đi học thì cảm thấy rất ngại ngùng khi giơ tay phát biểu trước lớp. Chính vì bé trầm tính nên hai năm học đầu tiên của bé gần như rất ít bạn bè thân thiết. Lần họp phụ huynh nào các thầy cô cũng trao đổi về việc bé ít nói, ít chủ động phát biểu trong giờ học. Cô giáo của con đã phụ trách chủ nhiệm Tony suốt 4 năm học, năm nào cô cũng nhấn mạnh về vấn đề này của bé, qua cách cô chia sẻ tôi có cảm giác như cô lo lắng về việc có khả năng con tôi bị chứng bệnh khó giao tiếp. Tôi trao đổi riêng với cô nhiều hơn sau những buổi họp phụ huynh để cố gắng cải thiện tình hình cho bé. Sau 1 năm học, việc chủ động phát biểu của bé đã có tiến bộ đặc biệt trong giờ học của cô. Khi nghe cô thông báo điều đó tôi đã rất vui mừng và thầm cảm ơn nỗ lực của cô rất nhiều, tuy nhiên trong các môn học khác Tony vẫn khá ngại ngùng, bé có nói “con không hiểu sao mẹ ạ, giờ học của cô chủ nhiệm thì con đã thấy tự tin rồi, các môn khác con không sợ phát biểu đâu nhưng cái giây phút giơ tay lên sao con cứ thấy hồi hộp nên chưa làm được…”. Tuy nhiêu điều đáng mừng là Tony dù ít nói, ít thể hiện nhưng rất thích học trong trường, rất quý và tôn trọng các thầy cô cùng bạn bè. Đến trường đối với bạn ấy luôn là điều mong mỏi hàng ngày và chưa bao giờ bạn ấy phàn nàn bất cứ một điều gì về trường cả. Đó là điều tôi thấy rất vui và hài lòng.
Năm năm học không phải là dài nhưng đã mang lại rất nhiều điều tốt đẹp cho các con tôi. Các con tôi đã được học trong một môi trường giáo dục quốc tế chuyên nghiệp nhưng cũng thật cởi mở, đầy thân thiện với những trang thiết bị vật chất đầy đủ đáp ứng yêu cầu về học tập của tất cả học sinh trong trường. Tôi ấn tượng về những tiếp thu và thay đổi tích cực của trường khi có ý kiến đóng góp của phụ huynh như thư viện, bể bơi, giờ ăn trưa…Đứng về phía phụ huynh tôi hiểu rằng để thay đổi được như vậy là một điều không dễ dàng đối với cả một hệ thống hoạt động của nhà trường và học sinh, nhưng nhà trường đã làm được. Cá nhân tôi cảm thấy vô cùng trân trọng!
Năm nay là năm cuối cùng hai con tôi còn được học ở trường, sang năm Peter sẽ vào trường Đại học, Tony sẽ vào trường College. Vì vậy tôi muốn viết những dòng thư này để chia sẻ cảm xúc của tôi về trường BVIS, cũng như cảm ơn Ban Giám Hiệu cùng toàn thể các thầy cô trong trường đã dạy dỗ các con tôi trưởng thành cả về kiến thức, nhận thức và nhân cách được như ngày hôm nay.
Tôi xin đặc biệt trân trọng cảm ơn thầy Simon Higham – người Hiệu trưởng đã tạo niềm tin ngay từ những giây phút đầu tiên để tôi có thể hoàn toàn an tâm gửi gắm các con mình vào mái trường BVIS. Xin cảm ơn các thầy cô giáo đầy nhiệt tình và tâm huyết đã dìu dắt các con tôi từ những bỡ ngỡ đầu tiên khi bước chân vào trường cho đến ngày hôm nay các con đã có thể vững vàng và tự tin bước tiếp trên chặng đường học vấn mới.
Vì thầy giáo chủ nhiệm cũ của con không còn giảng dạy trong trường, nên tôi rất mong nhà trường sẽ chuyển giúp tôi lời cảm ơn này tới thầy.
Một lần nữa tôi xin chân thành cảm ơn Thầy hiệu trưởng cùng toàn thể giáo viên của trường BVIS.